8/8

 8/8

Visby thực sự là một thành phố rất đẹp

Bước xuống cầu thang từ phía bên phải nhà thờ lớn Santa Maria là ra đường đi lên ngọn đồi có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh thành phố.

Vào chiều hoàng hôn một ngày nắng đẹp, có thể thấy mặt trời lặn xuống sau đường chân trời.

Nói vậy thôi, chứ tớ thấy tớ ở đây hơi lâu quá rồi. Tiền và mực đều còn lại rất ít.

Từ giờ tớ sẽ quay trở lại Stockholm. Đó là thành phố mà hồi nhỏ tớ hay lui tới.


Chắc cũng ngày này đúng một năm về trước.

Ngày mà tớ bỏ việc làm thêm ấy. Cái này tớ cũng đã viết trước đây rồi thì phải.

Nói chính xác thì không phải là bỏ, mà là chạy trốn.

Hôm đó vì một lỗi sai nhỏ nhặt mà ông chủ mắng tớ té tát, tớ vừa ủ rũ vừa suy nghĩ mãi về chuyện khác. Robert Johnson, Jimi Hendrix, Bryan Jones, Jim Morrison, những người sáng tác nhạc nổi tiếng thời kỳ đó đều đã ra đi ở tuổi 27.

Có cả một loại mê tín mang tên “27 Club” cơ. Nổi tiếng lắm.

(Lời bạn dịch: Ở VN có Wanbi Tuấn Anh, Toàn Shinoda cũng mất năm 27 tuổi đó mọi người, còn ở HQ thì có Jonghyun nhóm Shinee đó.)

Khi cuộc đời tớ kết thúc, liệu bên trong tớ có còn lại điều gì để tớ cảm thấy thật là tốt không?

Không nói đến 27 tuổi, mà là khi thời gian của tớ bị giới hạn chỉ còn CÓ BẰNG NÀY THÔI, thì liệu tớ có thể vứt bỏ hết để dồn sức lực cho âm nhạc không?

Tớ sẽ cho rằng làm gì có chuyện đó, rồi tiếp tục cuộc sống hiện tại, sống cuộc sống bình thường, ứ động, âm ỉ cho đến lúc chết sao?

Trong khi đang nghĩ những chuyện đó, không biết từ lúc nào mà tớ đã chạy ra ngoài, còn nguyên cả đồ đạc trên người.

Đó là một đêm trăng khuyết rất đẹp. Tớ vô định đạp xe đến trước ga Higashifushimi. Tớ chỉ muốn đi đến nơi nào đó thật xa mà thôi.

Bây giờ nghĩ lại thì, hồi đó tớ đã để mọi thứ chấm dứt vào mùa hè ấy rồi.


Đã một năm rồi. Một năm nay chính là cả cuộc đời tớ.

Cuộc đời quá dài để không hoàn thành một chuyện, nhưng lại quá ngắn đề hoản thành một điều gì đó.

Lời cậu nói hình như là dẫn từ cuốn “Mặt trăng trên núi và những câu chuyện khác” đúng không?

“Bên dưới ánh trăng như tia nắng xiên qua kẽ lá”

Lúc đó cuối cùng tớ cũng nhớ ra rồi, Elma.


Nhận xét