6/5
“Vô đề”
Nhà thờ Alhelgona
Cửa ra nơi trú mưa
Từ Lund đi lên phía Bắc, trên đường đến Stockholm tớ bị móc túi
Tớ thì không có cái gì đáng giá để bị mất cả, duy chỉ có số tiền mặt tớ chia ra mấy phần để quản lý, với lọ mực tớ mang dự phòng bị lấy trộm là khiến tớ bận lòng.
Chắc cậu cũng biết rồi, cơ mà lúc viết nhạc thì tớ luôn dùng bút máy với màu mực cố định này, mà thôi tớ cũng sẽ tiết kiệm để nó không hết.
Tớ đã suy nghĩ về thời hạn giữ hương vị ngon nhất của đời người.
Đối với tớ cuộc đời cũng gần giống với âm nhạc, nên nói khác đi thì là hương vị ngon nhất của một sáng tác.
Matsuo Basho từng nói “Thơ Haiku phải giống như một đứa trẻ lên ba”
Tớ thấy âm nhạc cũng tương tự như thế.
Thay vì quen đi rồi thể hiện toàn kỹ thuật vào một tác phẩm, thì một tác phẩm tuy còn non nớt nhưng có những rung động êm nhẹ vẫn là tốt hơn.
Vậy nên âm nhạc của tớ cũng đang dần kết thúc khi những rung động đầu đời đã từng rất thú vị giờ đã bước sang năm thứ 2, thứ 3.
Để nói cụ thể thì chính là, thời hạn giữ hương vị ngon nhất đã kết thúc rồi.
Tớ chỉ có âm nhạc mà thôi.
Tuy thế tớ vẫn không thể tạo ra thứ gì đúng ý mình, hay nói cách khác là tớ không có tâm trí gì để mở nút thắt cho tình trạng bây giờ, không có mục tiêu, hành động thì uể oải, mơ hồ, chậm chạp, mỗi ngày chỉ đơn giản đang bắt chước nghệ thuật.
Giống như đang đạp một chiếc xe bị hỏng phanh vậy.
Vài năm gần đây trong đầu tớ luôn lảng vảng câu thơ trong tuyển tập thơ của Sakutarou:
“kế hoạch thiêu cháy tình cảm trong tôi, ôi tìm đâu cũng không thấy”
Nhận xét
Đăng nhận xét