14/3

Gửi Elma

14/3

Bầu trời mà tớ nhìn thấy khi rướn mình ra ngoài cửa sổ thật trong trẻo quá, bỗng dưng tớ nhớ về cậu, và rồi tớ muốn viết thư.

Đúng thật đó là khởi đầu của bức thư này, nhưng bây giờ nghĩ lại thì, có khi cũng chẳng khác trốn tránh là bao. Nếu là cậu chắc cậu sẽ hiểu tớ muốn chạy trốn khỏi điều gì.

Xã hội này, các mối quan hệ này, bạn bè này, công việc này, cuộc đời này. Tóm lại là tất cả đấy.

À đúng rồi, trước đó phải kể với cậu đã. Chắc cậu sẽ bất ngờ đấy, nhưng mà dạo gần đây tớ đã học làm việc nhà rồi. Ngày xưa ngay cả cái máy giặt tớ còn không quay được cơ. Tớ đó!

Con người là cái giống cừ từ từ kiểu gì cũng thay đổi nhỉ.

Đúng như tớ đã nói với cậu đấy, Elma à.

Một ngày nó ngắn đến sửng sốt, nhưng để sống thôi thì cũng dài vô cùng.

Cứ nghĩ rồi cả mùa hè cũng sẽ kết thúc rồi rời xa thôi, là trong lòng tớ lại bảo, cho dù có cả 100 năm đi nữa chắc tớ cũng không làm được cái gì ra hồn.

Thực ra thì tớ cũng đã bỏ công việc làm thêm mà tớ đã duy trì một thời gian dài rồi. Vào đầu tháng 8 năm ngoái.

Elma, trong cuộc đời mình chắc chắn những việc khiến ta bất lực sẽ nhiều hơn.

50 phần nỗ lực cũng không địch lại 10 phần tài năng, cho dù có hối hận nhiều thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật rằng thất bại thì không thể chuyển sang thành công được.

Lời nói thì không thành hiện thực bằng một viên đạn được, mà bệnh tật thì không thể tự khỏi bằng kì tích.

Tuy thế nhưng tớ lại nghĩ chỉ có âm nhạc thì khác. Thì tại chẳng phải âm nhạc chính là nghệ thuật sao?

Hãy tạo ra những tác phẩm vì con người đi! Cái gì mà nhận được đánh giá tốt hơn ấy!

Gì chứ, toàn là lời nói của mấy kẻ theo chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền không hơn.

Đúng như Oscar Wilde nói đó. Nghệ thuật chắc chắn không phải là thứ phản chiếu qua một tấm gương nứt vỡ ra từng ngày. Nghệ thuật không hề bắt chước cuộc sống. 

Mà là cuộc sống “mô phỏng lại nghệ thuật” mới đúng.

Nhưng mà gần đây tớ lại nghĩ, nếu như không có cuộc sống, nếu như không có cơ thể này để tạo ra đồ vật, thì làm gì có thứ gì được sinh ra.

Cho dù có đấu tranh thế nào đi nữa, thì những thứ được tạo ra bởi tớ đều bắt nguồn từ trái tim, cuộc sống, trải nghiệm của tớ. Nghệ thuật của tớ cứ vậy trói buộc sợi dây vào cuộc đời tớ.

Thật sự cứ như một tấm gương vậy.

Đây chỉ là nhật ký thôi Elma. Cho dù bên trong tớ nó chắc chắn là nghệ thuật. Nó rất gần với thứ mà Oscar đã phủ nhận.

Vậy nên… mâu thuẫn đó vẫn luôn khiến tớ thống khổ.

Âm nhạc đã không còn vui vẻ gì nữa rồi.

Elma, cậu thì nghĩ sao?

Nhận xét